Có một năm
Con đợi tới ngày Tết. Bữa nay con được tám tuổi rồi hả má?”.Để mình có cơ ngơi trở lại trên đất xưa. Không được ăn món canh kiểm của má ngày mồng Một. Má ơi gần Tết rồi. Con và chị Chín chơi oẳn tù tì. Lấy củ hủ. Khắp nơi đều có bàn tay khó nhọc của má gầy dựng giữ gìn. Con liên tục đón xuân bên má đến năm rồi bé Thi vào lớp 1. Má kêu con đi chỗ khác vì “đứng ngó.
Không biết còn cái Tết nào con được về bên má? Xuân đến xuân đi tuổi đời chồng chất. Con cảm thấy được ấm áp che chở như ngày nào nhỏ dại. Năm Mậu Thân ấy là cái Tết rút cục của mình ở làng quê Bình Thái.
Con thấy người bù nhìn là một nhánh tre nhỏ treo cái áo rách. Con thấy thèm không gian ấm áp tấp nập phiên chợ Tết nhà mình. Đã bao nhiêu đêm mưa bão con đứng ở cửa sổ. Nhìn ra cánh đồng bao la với một bóng dừa nghiêng ngả trước gió mà chạnh lòng cảm thương.
Má ơi! Tết sắp đến rồi. Tiếng đánh đét của cây roi trên mông trâu. Trong làng không nhà nào còn nguyên vẹn. Con thích nhất được má giao cho việc khuấy nhân.
Nấu đậu. Ngày ba cho chặt bỏ cây dừa. Con không ăn. Mùi thơm bốc lên mũi ngất ngây. Vừa ngơi tiếng súng. Đức). Làm sao nói trước được điều gì. Tết Mậu Thân khói lửa đó cả làng sơ tán.
Khi rẽ vô con đường cát trắng thì tre ngã rạp chắn bít đường. Con thèm được đi chợ mua dưa đỏ với má như những năm xưa. Chung cuộc rồi về tới nhà mình. Vui con hỏi: “Má ơi. Má dạy con cột đòn bánh sao cho đẹp. Khi xếp bánh vô nồi. Má ơi. Má lo ngâm nếp. Mồng Một. Má dắt con về làng. Năm mùa xuân tươi đẹp nhiều kỷ niệm. Năm nay lại thêm một mùa xuân con không được chúc Tết má ngày đầu năm mới.
Những ngày giáp Tết ở quê mình công việc ngổn ngang. Biết má mong chờ. Rằm để được ăn cơm bằng chén kiểu con rồng. Từ khi ba mất năm 2003. Sau đó là tháng ngày phát hoang gian khổ trên đất cũ. Má nóng ruột nhà cửa ruộng vườn nên đòi về quê. Má ơi! Biết bao đêm lạnh lẽo xứ xa con mơ thời thư bên má như mới hôm nào.
Con mơ nghe tiếng “ví. Bánh lâu chín lắm!”. Khi cơn gió thổi qua nhánh tre uốn éo trong chiếc áo phát ra âm thanh phành phạch. Không được thức chụm lửa bánh chờ giao thừa trong nỗi rộn rã xuân đến. Mày lấy cục đất chọi mau!”. Xuống khúc ngã ba thì phải khó khăn lắm mới vẹt được lối đi.
Trời Tây lạnh lẽo vắng tênh. Bỗng chị la: “Chim ăn lúa kìa. Con kính chúc má khỏe lâu thật lâu. TRẦN THỊ BÍCH HỢP (Berlin. Cho đều. Thá” của ba trên đồng ruộng.
Dù xa xăm vạn dặm nhưng nghĩ về má. Một đống gạch ngói ngổn ngang. Con lau lá chuối. Trong lòng con đau buồn như vừa vĩnh biệt một người bạn thân thương.
Đường quê chỉ có hai mẹ con thui thủi. Năm mùa xuân bên má.
No comments:
Post a Comment