Thursday, January 2, 2014

Tháng Một vừa mọi người đọc sang.

Liệu tình có thể bắt đầu từ những vụn vỡ đã cũ

Tháng Một vừa sang

Dẫu rằng. Sự bắt đầu thỉnh thoảng có khó khăn chướng ngại nhưng không cho nên mà ta chồn chân mỏi gối. Bao lăm người là bấy nhiêu lo lắng ở ngoài kia. Sương sớm đổ dồn trên những chiếc lá xanh thẫm.

Nghe mùa xuân xôn xao một góc nhỏ trong tim mình. Sáng sớm. Trời vẫn lạnh. Người có thêm hy vọng nối tay cấy. Những cơn gió chuyển mùa đem rét buốt về thả trên phố. Đương nhiên được bắt đầu bằng những đoàn viên. Mọi thứ đã qua đi. Tất cả mọi người đều hân hoan thay tờ lịch mới. Những chồi non lú nhú khẽ cựa mình. Vui vầy. Huế vẫn lạnh. Tháng Một. Bởi là tháng Một nên chỉ muốn nói rằng.

Bông hoa chờ chực để chớm nở đúng ngày giáp Tết. Lại xoay giường. Cũng là bắt đầu cho một năm nhiều điều mới mẻ. Thế là. Bát đũa khua lanh canh. Những cô gái cười nói trên phố. Chỉ có mình mới giúp mình vượt qua tuốt những cảm xúc riêng mang tự tạo. Chỉ suy nghĩ từ kế hoạch cụ thể. Bắt đầu tháng Một là bắt đầu hạn chế những lửng lơ giữa cũ và mới. Bằng sự nối tiếp nhiều dang dở của năm cũ vừa qua.

Những câu chuyện không đầu không cuối luôn biết cách kết nối và hàn gắn xót thương cách biệt. Cho người ta chẳng còn cớ mà bám víu ngày tháng cũ. Thảy sẽ lại bắt đầu. Vì hiển nhiên.

Mọi người được nghỉ lễ để quây quần bên mâm cơm bốc khói. Cố thương người nông mà mập tròn. Hân hoan. Lại chần chừ. Nhạc Trịnh vang lên từ con hẻm nào đó.

Tay cày. Cái sân ga sắp tới mình ghé qua âm u hay đông vui thì cũng tự hào cầm vé mà đi tiếp. Bằng khuân mặt tươi vui. Để những tháng ngày sau.

Tiết trời không mấy u ám khi phố ranh bởi sắc màu nóng của vô vàn áo ấm khăn len.

Treo thêm cái này đổi chỗ cho cái kia để tạo không gian tươi mới bằng những vật dụng cũ. Bất giác.

Tháng Một bắt đầu bằng những dự kiến mới mẻ. Bạn hỏi vơi. Vườn hoa Tết đã vào vụ. Rôm rả chuyện trò. Tháng Một ở đâu đó bắt đầu bằng những tiếng thở dài. Nhúng chân xuống bùn bì bõm mà gieo sạ. Làm phố lại tun hút và xa thẳm thêm.

Hiên ngang nảy mầm và chắc hạt. Nhưng mà cái gì đã đến lúc thì nên để nó đổi thay. Mọi thứ cũng chỉ mới bắt đầu.

Phố bỗng dịu dàng hơn khi ai nấy đều chào nhau bằng những câu chúc đủ đầy may mắn. Hớn hở. Những mông lung bất nghĩa. Hạt lúa ơi.

Một lối nào đó. Mạnh khỏe. Dường như. Trách nắng trốn kỹ ở đâu. Muốn hy vọng và đặt niềm tin từ đầu lên tất tật. Tháng Một nên muốn bắt đầu bằng những đổi thay. Ngoại nhìn trời. Ánh mắt vời vợi như nhắn nhủ rằng. Thế nên. Nếu cứ đi về mải miết như thế hóa ra cũng thành chốn quen mang dấu ấn riêng mình. Nhiều khi. Không chắc lắm. Cứ đi là đến. Rõ ràng. Bởi lẽ. Tháng Một đến.

Mùa xuân khấp khởi trở về trong sự chờ đợi ngóng trông của bao người.

Mọi sự tươi mới cũng có thể bắt đầu từ những cũ kỹ tưởng chừng bỏ đi. Dư dả nhiệt huyết và quyết tâm. Ước nguyện xuân về chỉ để thời tiết đỡ ẩm ương và ấm lên chút xíu.

Tháng Một vừa sang. Có về kịp không để còn phơi củ quả mà làm dưa món. Nên bắt đầu từ đâu để tạo một chốn thân quen. Bất giác lại liên tưởng hàng cây long não có người con gái ngày ngày đi ngang.

Tiếng cười giòn tan ngọt lịm. Bỗng nghe trong mình chứa chan năng lượng. Suy cho cùng. Dì vẫn vác cuốc ra đồng. Bấm đốt tay mà nhẩm tính còn mấy ngày nữa là Tết. Xoay bàn ghế.

No comments:

Post a Comment