Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, chỉ mới đây thôi mà con đã bước sang tuổi 19. Nhớ ngày nào con vẫn là một đứa bé sống trong vòng tay thương của cha mẹ. Bố cũng sắp “sinh nhật” lần thứ 52, con ko biết nói từ”sinh nhật” có quá to lớn không bởi bố luôn phải làm việc chăm lo cho chị em con ăn học, bố chưa một lần nghĩ đến và chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật. Con biết ngày con sinh ra bố không được vui vì trên con đã có hai chị gái, bố mong mỏi có một đứa con trai chào đời. Rồi mẹ đẻ thêm hai em gái nữa, cuộc sống gia đình khó khăn khiến bố nặng nhọc và bao tay hơn. Những người hàng xóm đã khích bác, cười cợt nói “ bố không đẻ được con trai”, con lúc đó còn rất nhỏ chỉ biết mím chặt môi đứng ở góc nhà. Sau hôm đó, bố thường về muộn hơn. Bố uống rượu say, khi đó mẹ con đang chuẩn bị cho em bé ăn bột, bố bước vào nhà bê mâm bát lên đập xuống đất vỡ tan hoang, những mảnh vỡ rơi vào đĩa bột của em bé. Con đã khóc khi nhìn thấy mẹ mắt đỏ hoe ngồi nhặt từng mảnh vỡ ra khỏi đĩa bột. Lúc đó trong mắt con bố là người xấu, là kẻ đáng ghét. Con căm thù cái hủ tục có con trai để nói dõi tông đường, con đã ước bố đừng say xỉn như thế nữa. Nỗi buồn đó cũng qua đi khi bố đã đổi thay, bố coi sóc từng bữa ăn giấc ngủ , lo cho chị em con được đến trường. Bố ơi ! Con vẫn nhớ như in niềm vui khi ngồi sau xe đạp được bố chở đi học mẫu giáo, bố đã hóm hỉnh nói là đưa con đi học “ Đại học chữ to”. Niềm kiêu hãnh của một đứa trẻ khi được bố khen, thưởng cho con cái kẹo hay gói bim bim mỗi khi còn được điểm 9 điểm 10. Bố dạy con làm toán, những bài toán khó qua cách giảng của bố trở thành dễ hơn rất nhiều. Bố dạy con biết thương xót mọi người. Nhà mình hồi đó rất nghèo nhưng mỗi khi có người bị tai nạn , những người qua đường không tìm được chỗ ngủ, những người ăn mày hay những nhà sư khất thực bố đều trợ giúp họ. Con học được điều đó qua cách đối của bố với mọi người. Năm con lên lớp 4, con phải lên tỉnh thành ở với cô họ, ngày con đi, bố ra đứng tiễn, con đọc được nét buồn trên gương mặt bố. Cuộc sống ở nhà cô rất nặng nhọc, cô coi con như người ở trong nhà và trực tính đánh đập chửi mắng con nhưng con đã chịu đựng vì nghĩ đến bác mẹ, đến các em còn nhỏ. Sau đó khi con học lớp 9 cuộc sống gia đình mình đã khá hơn, cha mẹ biết chuyện và đưa con về quê học, con lại ở nhà bác vì ba má đã làm việc trên thị thành. Ngày nhận kết quả thi cấp 3, con đã khóc rất nhiều vì không đủ điểm để vào trường con muốn. Bố đã đi xe về chỉ để gặp con và nói một câu mà đến hiện nay con vẫn còn nhớ: ”Con gái bố, không sao đâu, học trường nào không quan yếu, chỉ cần con chũm là được”. Chính câu nói đó của bố đã tiếp sức cho con, con đã học hành tiến bộ hơn, được bạn bè thầy cô yêu mến. Mỗi bước đi của con đều có bố dõi theo, mọi quan điểm của con bố đều coi trọng và tin, không dạy con bằng đòn roi, không bắt ép con làm điều con không muốn, mà chỉ đưa ra những lời khuyên hay sự động viên, đó là cách bố dạy con nên người. Niềm ước mong lớn nhất của bố là lo cho năm chị em con được đi học đầy đủ, bố nói bố muốn vậy không phải để ngày mai các con báo hiếu cha mẹ mà chỉ cần chị em con có thể tự lo cho cuộc sống của mình sau này. Những khó khăn trong cuộc sống thỉnh thoảng khiến con vấp ngã, những đau buồn tủi nhục làm con mệt mỏi chùn bước nhưng vòng tay xót thương gia đình đã nâng bước con đứng dậy, con đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Con là đứa con gái sống nội tâm, con xin lỗi vì chưa bao giờ ôm bố và nói rằng con yêu bố nhiều lắm. Cảm ơn bố! Vì đã yêu thương lo lắng cho con. Cảm ơn bố! Vì đã dang rộng vòng tay đón con trở về khi con vấp ngã. Cảm ơn bố! Vì đã nuôi con khôn lớn, dạy con cách làm người. Cảm ơn cuộc thế vì đã cho con làm con gái của ba má, con yêu bác mẹ rất nhiều! Nguyễn Thị Yến Bạn đọc gửi thư về chuyên mụcLưu Bút Tuổi Hoatheo địa chỉ: This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it. |
Wednesday, July 31, 2013
Lưu bút tuổi hoa: thêm Điều con chưa nói
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment